Bạo lực gia đình khiến em sống trong hoảng loạn


Mình là đứa con gái bất hạnh nhất trên thế gian này. Mình từng nghĩ tới rất nhiều hoàn cảnh đáng thương khác để tự an ủi bản thân nhưng thực sự, khi đối diện với hiện thực trước mắt, mình vẫn không thể vượt qua được. Bởi những gì mà mình đang phải chịu đựng, đó không chỉ còn là những đau đớn về thể xác nữa, mà tinh thần của mình còn bị hành hạ đau hơn gấp trăm lần.


Mẹ mình mất vì bị ung thư từ hồi mình mới học lớp 5, khi đó anh trai hơn mình 2 tuổi. Ngày trước, mẹ là người lo toan mọi thứ trong nhà từ tiền bạc đến chuyện ăn uống của anh em mình. Lương công nhân tuy ít ỏi nhưng mẹ mình thường xuyên làm tăng ca nên cũng có tiền. Cũng vì mải làm, mẹ mình không chịu chú ý đến sức khỏe, lúc nào cũng chỉ nghĩ là đau do làm nhiều nên phát hiện ra bệnh khi đã quá muộn. Mình vẫn nhớ mãi ngày mẹ ra đi. Hôm đấy trời mưa rất lớn, bà ngoại đón mình ở cổng trường mà nước mắt không ngừng rơi. Mình còn nhỏ, chẳng biết gì. Chỉ biết khi về đến nhà, khăn trắng phủ lấy mẹ và bắt đầu từ đấy, mình bắt đầu sống trong địa ngục.


Bạo lực gia đình khiến em sống trong hoảng loạn 1

Sau khi mẹ mất, bố mình trước đó đã suốt ngày cờ bạc, giờ còn sinh ra cả tật uống rượu. Bình thường, ông ta đi biệt tăm cả ngày lẫn đêm, chỉ bữa cơm mới về nhà. Có đôi lần thắng bạc, ông ta cũng ném cho mình ít tiền để lo cơm nước nhưng đấy chỉ là một số lần vô cùng hiếm hoi thôi, còn lại ông ta đều mặc kệ, chẳng cần biết mình sống chết ra sao. Mình còn được sống như bây giờ, còn được đi học đều là do người bác trai và dì ruột của mình lo cho. Anh trai mình cũng đã bỏ học từ lâu rồi. Giờ anh chỉ đi làm linh tinh như là phụ vữa, phụ xe, khi nào có việc thì đi, thời gian còn lại toàn là tụ tập, lông bông với đám bạn.


Đáng lẽ ra, nếu mình chỉ có một mình, được bác và dì chu cấp cho đi học như vậy lại là điều may mắn. Thế nhưng, điều bất hạnh đối với mình chính là có một ông bố và người anh không ra gì. Bố của mình là một người rất cục tính. Mỗi lần thua bạc, ông ta về nhà “đá thúng đụng nia”, túm được bất cứ thứ gì là đập bể, thậm chí còn ném đồ đạc vào người mình. Có lần, ông ta về nhà đúng lúc mình đang ngồi nhặt rau ở cửa. Thế là giận cá chém thớt, ông ta đạp mình ngã dúi dụi, đầu đập vào cánh cửa chảy cả máu. Vậy mà ông ta còn lẩm bẩm chửi rủa là ngồi vướng lối đi.


Đấy là lúc tỉnh, còn những lần ông ta về nhà trong cơn say rượu thì mình bị đánh đập tơi bời mà không cần biết lý do. Cứ túm được thứ gì là ông ta ném vào người mình. Ông ta còn thường xuyên dùng dây thừng hay que gỗ để đánh mình. Mình mà bỏ chạy thì còn bị đuổi theo và đánh cho nặng hơn nên những lúc ấy, mình chỉ biết co rúm người lại và nép vào tường. Những vết roi quật vào người đau rát lắm. Những vết thương cũ khi bị đánh vào thì còn đau hơn.


Bạo lực gia đình khiến em sống trong hoảng loạn 2

Anh trai mình, hồi mẹ mới mất cũng thương mình lắm. Hai anh em còn bảo rằng sau này phải nương tựa vào nhau, anh sẽ đi làm để cho mình được đi học. Vậy mà từ ngày có người yêu, anh mình bỗng dưng trở thành người khác hẳn. Mình không hiểu lý do gì và tại sao anh lại trở nên như thế. Mỗi khi thấy bố đánh mình, anh chỉ đứng im, có khi còn cười khẩy rồi bỏ đi chỗ khác mặc kệ mình bị đánh đập. Ngày xưa, ít nhất có anh lao vào ngăn bố, mình còn đỡ được phần nào. Giờ thì... Ngày nào mình cũng phải nấu cơm đủ ba bữa, làm mọi việc trong nhà. Nếu hôm nào không may đi học về muộn mà không kịp nấu cơm hay để nhà cửa có chút bụi bẩn là sẽ bị ăn đòn không yên thân.

Mình muốn đi học lắm và bất kể bố mình có đánh đập, mắng chửi mình đến đâu mình cũng chịu đựng để được đi học. Thế nhưng, cách đây 2 tháng, anh mình bỗng dưng về nhà và đòi cưới vợ. Bố gào lên kêu không có tiền đâu mà cưới thì anh chỉ thẳng vào mặt mình nói: "Cho con này nghỉ học, đi làm lấy tiền về cho con cưới vợ." Dù rằng chuyện này không được ai ủng hộ (vì tiền học của mình có phải do bố cung cấp đâu) nhưng mình không bao giờ quên được lời anh nói. Mình oán hận, căm thù và sẽ không bao giờ tha thứ cho anh trai mình.



Trước đây, anh trai cũng chưa từng đánh mình lần nào nhưng từ sau lần đấy, anh ta cũng hùa cùng với bố để hành hạ mình. Sách vở nếu học xong chưa kịp dọn gọn sẽ bị vứt đi. Có lần anh ta đốt sách, mình liều thân đưa tay vào nhặt thì bị anh túm ngay cái que cời trong bếp còn đỏ lửa để đánh. Cái que gỗ vừa to, vừa cứng đập vào người, lại còn đang đỏ lửa nên vừa đau, vừa rát, lại vừa bỏng. Từ sau lần đấy, anh ta ngày càng đánh đập mình nhiều hơn, nhất là những lúc tức chuyện gì đó. Cho dù chuyện đó không phải do mình gây ra nhưng anh toàn tìm cớ đánh mình cho hả giận.


Có phải kiếp trước mình đã làm gì nên tội không? Tại sao mình lại phải khốn khổ như thế này? Những lúc ở nhà một mình, mình toàn chui vào góc nhà và ngồi khóc. Mình nghĩ về bao nhiêu chuyện. Mình nhớ mẹ, nhớ những ngày mà mẹ còn sống. Nhiều lúc, mình chỉ muốn tự tử, chết quách đi cho đỡ khổ. Thà bị đói, bị bỏ lại một mình, chứ có bố, có anh trai mà bị chính họ đánh đập thế này thì thà không có còn hơn... Có lúc mình lại nghĩ hay bỏ liều thuốc chuột vào cơm cho cả bố lẫn anh đều biến đi, rồi mình đi tù còn sướng hơn nhưng lại sợ hãi không dám làm gì. Bây giờ, mình chỉ mong mau học xong cấp 3 rồi mình sẽ bỏ đến một nơi khác, học nghề rồi sống cuộc sống của riêng mình. Nhưng liệu điều này có thực hiện nổi không?




Related Posts :

0 Response to "Bạo lực gia đình khiến em sống trong hoảng loạn"

Post a Comment

Friends list